Tô Chí Tự

CHỈ CÒN NHỮNG UẤT NGHẸN !




(từ bão lũ số 11/2009)


 




 


Chẳng còn lời để nói !
Chỉ biết cắn môi ...
Nghe mắt , mũi rưng rưng ...
Ôi ! người dân quê tôi !



Hằng bao trăm năm bão lụt đã từng .
Mái lá vách phên ...
Vẫn vượt qua _ chịu đựng !
Nay ...
Nhà xây , gác lửng ...
đành phải trắng tay !
Lũ ...!
Nước từ đâu bỗng ập vào đây ?!
Chôn vùi bao sự sống !
Đẩy cuốn đi công lao hàng chục năm xây dựng ...
Anh _đào bới ngay nhà mình _tìm xác vợ !
Con lấy chồng xa ,
Cha mẹ già không đủ sức leo lên mái
Ôm nhau chết ngộp trong nhà !
Chị _ từ trường đại hoc , vội quay về ,
Chỉ kịp ôm đứa em duy nhất
đầu đội cả bầu trời
Chân đạp lên đổ nát ...
Chết lặng trong uất nghẹn
Vì mẹ cha lũ đã cuốn đi rồi !!!



Cả một góc trời tang tóc ...
Lũ mang đi những dự kiến tương lai ,
Trắng tay bây giờ làm sao còn có ngày mai ?!
Khi mọi thứ còn đang lở dở !!!



Rồi năm tới , rồi những năm sắp tới ...
Lũ cũng sẽ đổ về ...
Cả cuộc đời...không một chút chở che !
Ngẩng mặt lên trời
Trời lắc đầu quầy quậy !
Biết hỏi cùng ai ?!
Ai biết trả lời ?!
Ôi ! Những cảnh đời thấp bé !_Quê tôi ơi !!!



 

Được bạn: HB 07.11.2009 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CHỈ CÒN NHỮNG UẤT NGHẸN !"